Nhân dịp cô vợ ở quê ra thăm chồng công tác ở Sài Gòn, anh chồng đưa vợ đi xem ca múa nhạc.
Sau mỗi tiết mục biểu diễn, mọi người đều vỗ tay tán thưởng, tiết mục nào hay mọi người vỗ tay to và kéo dài.
Để đáp lại thịnh tình của khán giả, tiết mục đó được biểu diễn lại lần nữa.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh đó nên cô vợ lạ lắm hỏi chồng sao lại như vậy. Anh chồng giải thích:
– Đấy là sự khác nhau giữa nông thôn và thành thị.
– Ổ ngoài đó văn minh nhỉ, thế tất cả cái gì thấy hay muốn làm lại đều vỗ tay hả anh ?
Anh chồng hãnh diện lắm trả lời:
– Tất nhiên em yêu ạ.
Mấy hôm sau đưa vợ trở lại quê, được ăn thực phẩm sạch tươi ngon, rẻ, sức khỏe anh chồng tăng lên rõ rệt, đêm đó anh trút hết cho vợ.
Cô vợ sung sướng lắm. Ân ái xong lần thứ nhất được một lúc thì cô vợ bật chăn ngồi hẳn dậy vỗ tay bôm bốp, anh chồng đang thiu thiu ngủ giật mình choàng dậy hỏi:
– Sao đêm hôm khuya khoắt như thế này em còn vỗ tay làm gì ? Để cho hàng xóm họ ngủ chứ.
Cô vợ tủm tỉm:
– Anh yêu ơi em học tập cái lịch sự của người Hà Nội mà.
Anh chồng giật mình, nhớ ra thầm nghĩ: “Thôi chết mẹ rùi”, nhưng để giữ thể diện nên cố gắng vui vẻ nói:
– Em khen anh hở, được thôi anh lại chiều em.
Thế là vợ chồng lại ái ân tiếp. Xong một lúc, cô vợ lại ngồi dậy vỗ tay bôm bốp và anh chồng lại cố gắng …giữ thể diện.
Đêm đó cô vợ vỗ tay 6 lần cả thảy.
Hôm sau, anh chồng trở lại cơ quan làm việc, mấy cô hàng xóm kéo sang hỏi:
– Đêm qua có chuyện gì mà nhà mày có tiếng vỗ tay cả đêm vậy ?
Cô vợ cử tủm tỉm cười, cuối cùng nể quá đành rỉ tai mấy cô bạn câu chuyện “Như thế…như thế”…
…Vậy là đêm hôm đó, cả xóm vang rền tiếng vỗ tay…
Câu chuyện tới đây là hết rồi…
-st-